Thức khuya là chuyện rất bình thường, nhưng thường xuyên thức khuya sẽ gây ảnh hưởng xấu đến cơ thể. Khi đọc bài viết này, có lẽ sẽ giúp ích cho những người bạn thường xuyên thức khuya.

















Thức khuya là chuyện rất bình thường, nhưng thường xuyên thức khuya sẽ gây ảnh hưởng xấu đến cơ thể. Khi đọc bài viết này, có lẽ sẽ giúp ích cho những người bạn thường xuyên thức khuya.
Vương tiên sinh giúp quản huyện Đông Trào
Vào đời vua Giản Định, ở huyện Đông Trào người ta rất tin Phật, hễ có việc gì đều đến chùa cầu xin, có bệnh cũng vào chùa bái Phật mong được chữa khỏi. Dường như cũng có một số người cầu xin đã được đáp ứng, nên dân chúng lại càng vì thế mà tin tưởng hơn.
Thời bấy giờ đột nhiên xuất hiện việc lạ lùng, là hàng đêm không hiểu vì sao mà gia súc, gia cầm, cá tôm và các loại ngũ cốc lương thực của các nhà dân, nói chung phàm là những gì có thể ăn được thì đều bị trộm mất.
Không chỉ vậy, có khi các thiếu nữ trong nhà còn nghe thấy âm thanh kẻ trộm bỡn cợt mình.
Bấy giờ vị quan được cử đến cai quản huyện là Văn Tư Lập mới nói: “Ta đã nghi oan cho bọn trộm cắp rồi, gây họa khác thường thế này ắt là yêu nghiệt tác quái. Việc này chắc phải mời pháp sư về trấn yểm thì mới xong.”
Văn Tư Lập bèn đến tìm Vương tiên sinh ở huyện Kim Thành là người giỏi gieo quẻ để bói xem cát hung thế nào.
Vương tiên sinh gieo quẻ rồi nói: “Muốn trừ dứt nạn này, ngày mai ông ra cửa phía Nam đợi, hễ thấy một người mặc áo vải, đeo cung cưỡi ngựa, thì chính là quý nhân có thể trừ yêu. Hãy cố hết sức thỉnh người đó giúp đỡ, dù người đó có từ chối cũng đừng nghe.”
Hôm sau Văn Tư Lập cùng rất nhiều già trẻ trong làng đến nơi Vương tiên sinh nói để chờ đợi, nhưng từ sáng đến chiều vẫn không thấy ai trông giống như lời miêu tả.
Chập choạng tối, mọi người chán nản định quay về thì mới thấy một người thợ săn mình mặc áo vải, lưng khoác cung tên, cưỡi ngựa lớn, từ trong núi đi ra.
Dân làng cả mừng chạy đến phục lạy, nài nỉ xin người thợ săn giúp trừ yêu nghiệt. Người thợ săn không sao từ chối được, đành phải miễn cưỡng chiều theo dân làng.
Nhưng đêm đó chờ mọi người ngủ cả, anh ta bèn nghĩ: “Mình nào có biết việc bắt yêu trừ ma? Họ lại xem trọng mình như vậy, sau này mọi chuyện đổ vỡ thì ắt không biết giấu mặt vào đâu. Bây giờ không trốn còn đợi lúc nào?”
Anh ta bèn nhân đêm tối mà rón rén ra ngoài, định trốn đi cho yên chuyện. Khi ra đến phía Tây cầu ván, trong bóng tối lờ mờ, người thợ săn chợt nhìn thấy mấy bóng đen cao lớn từ dưới đồng hớn hở đi lên, anh ta ngạc nhiên bèn ẩn nấp một bên, xem họ làm gì.
Chỉ thấy mấy người đó đi lại một cái ao lớn, thò tay xuống lấy cá tôm trong ao lên ăn, nhai nuốt ngấu nghiến không cần nấu nướng gì cả.
Một kẻ vừa ăn vừa đắc ý nói: “Cá béo thế này ăn mới hứng thú! Đám dân làng kia suốt ngày toàn dâng cho chúng ta hương hoa nhạt nhẽo với ít gạo lẻ, mà dám bắt chúng ta phải bảo hộ cho chúng, nào có chuyện như vậy được? Cứ hưởng đồ chay mà không biết mùi thịt cá thì sống uổng một đời.”
Sau khi ăn cá tôm chán rồi, một kẻ khác lại đề nghị ra vườn nhổ mía mà ăn, mấy tên kia đồng loạt tán thành.
Người thợ săn đoán biết những kẻ này không phải con người, hẳn là yêu ma quấy phá bấy lâu, bèn rút cung tên ra bắn, trúng được cả hai tên. Những kẻ ấy bị trúng tên, kinh hoàng kêu ấm ớ rồi bỏ chạy.
Người thợ săn lớn tiếng hô hoán, dân làng đều thức dậy thắp đuốc truy đuổi, lần theo dấu vết để lại mà đi về phía Tây, mãi rồi cũng tới một ngôi chùa hoang. Trong chùa có hai pho tượng, trên tượng còn cắm cả cung tên! Dân làng kinh hãi lè lưỡi lắc đầu, cho là sự lạ chưa từng thấy trong đời.
Mọi người đều hiểu rằng chính mấy pho tượng này gây rối, bèn cùng nhau xô ngã, lúc tượng đổ vỡ còn nghe tiếng trách cứ rằng: “Cứ tưởng được ăn no bụng, nào ngờ lại chịu cái nạn vỡ mất thân thể. Nhưng lão thủy thần kia mới là chủ mưu mà tới giờ vẫn được nhởn nhơ, còn chúng ta làm theo lời hắn thì phải mang họa, thật không cam tâm!”
Dân làng nghe vậy bèn kéo nhau đến miếu thủy thần, thấy bức tượng nét mặt biến đổi thành xám như chàm đổ, trên miệng tượng còn dính vảy cá do lúc nãy ăn chưa lau sạch, ai nhìn cũng kinh hãi! Mọi người xúm lại đập vỡ tượng thủy thần.
Hôm sau Văn Tư Lập và dân làng mang rất nhiều đồ quý giá tặng cho người thợ săn để trả ơn, người ấy cáo từ ra về. Từ đó trong làng không còn nạn mất cắp súc vật và lương thực nữa, mọi thứ đều trở lại bình yên.
Trong kho tàng chuyện ngụ ngôn có một câu chuyện dí dỏm về sự chọn lựa như sau: Một con khỉ cầm hai nắm đậu trên hai bàn tay. Khi một hạt đậu rơi xuống đất, tiếc quá nó bèn chọn lựa và làm một quyết định là nhặt hạt đậu đó lên. Không ngờ khi vừa buông tay để nhặt thì lại rơi thêm mấy chục hạt đậu nữa. Nó lại quyết định nhặt hết mấy chục hạt đậu đó lên. Ai ngờ vừa mở bàn tay, cả nắm đậu trong tay bị bung ra hết. Con khỉ hoảng hốt làm rơi hết nắm đậu còn lại trên tay. Tiếc quá, nó dùng cả hai tay lẫn hai chân để vơ vét các hạt đậu, nhưng càng khều càng vét thì đậu lại càng văng ra xa hơn. Cuối cùng, cả hai nắm đậu đều tuột khỏi bàn tay, nằm vương vãi trên mặt đất.
Bạn thân mến! Cuộc sống xã hội hiện đại không ngừng đòi hỏi ta phải chọn lựa. Chọn lựa nào cũng chịu nhiều thiệt thòi mất mát. Vâng lời ngài Hà Tùng, tôi hôm nay cũng hé mở cho các bạn thấy những chọn lựa ấy:
Chọn lựa thứ nhất
là chọn lựa giữa cuộc sống an toàn ổn định, có chăn ấm nệm êm dưới một mái nhà, hoặc cuộc sống của người hành theo giáo lý của Hồng Quân Lão Tổ với những thiệt thòi mất mát; những phiêu bạt bấp bênh không một mái nhà trú ngụ…“Con chồn có hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ dựa đầu” . Hôm nay, Tôi vạch ra cho các bạn hai con đường với hai cuộc sống khác nhau và mời gọi các bạn làm một việc chọn lựa …
Chọn lựa thứ hai
là chọn lựa giữa người thân và việc truyền giáo lý Đạo giáo. Có một người muốn đi tu theo Tiên đạo , nhưng anh lại thưa với Đức Thái Thượng rằng: "Thưa Ngài, xin cho phép tôi về chôn cất cha tôi trước đã". Đức Thái Thượng nói với anh: “Cứ để kẻ chết chôn kẻ chết. Còn anh, anh hãy đi và dạy cho mọi người biết về Đạo Đức Kinh”.
Chọn lựa thứ ba
là chọn lựa một cách cương quyết và dứt khoát. “Đã tra tay cầm cày mà còn ngoái lại đàng sau, thì không thích hợp với cuộc sống của người tu hành”. Đó là lời nói của Lão Quân dành cho người môn đệ muốn đi theo Ngài, nhưng lại xin phép về từ biệt gia đình trước đã. Đã quyết định làm việc lớn, người môn đệ của Đạo giáo phải chọn lựa một cách cương quyết và dứt khoát.
Mời bạn cùng với tôi, chúng ta hãy dành ra một giây phút ngắn ngủi để đi vào lòng mình, để nhìn lại những chọn lựa mà ta đã làm trong cuộc sống hôm nay. Nhiều lúc ta phải giật mình vì thấy những chọn lựa của ta thường hay quy về chính mình: Ta chọn sở thích của mình, chọn tự do của mình, chọn hạnh phúc của mình, chọn gia đình của mình… Ta chọn tất cả những gì dính bén đến bản thân của ta.
Xin ơn trên Tam Bảo tha thứ cho chúng con vì đã nhiều lúc chúng con chọn lựa của cải, danh vọng chức quyền và các thú vui vật chất của đời này. Xin ban cho chúng con sức mạnh để chúng con thoát khỏi những bận tâm về chính mình. Xin ban cho chúng con ý chí cương quyết để con biết chọn tu Nhân, học Đạo là phần gia nghiệp; là hạnh phúc và là cùng đích của đời chúng con.
Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn
Lan Vy
KHI ĐĂNG ĐIỆN TRƯỚC THẦN TƯỢNG
Đạo giáo là một tôn giáo lớn xuất phát từ Trung Quốc và có ảnh hưởng lớn tại Việt Nam từ thời Bắc thuộc. Do thiếu các kiến thức về Đạo giáo hoặc chỉ nhìn nhận Đạo giáo một chiều nên chúng ta thường lầm tưởng rằng Đạo giáo không có ảnh hưởng lớn bằng Nho giáo và Phật giáo, nhưng trên thực tế, tôn giáo này có nền tảng lâu đời và cách phát triển phức tạp, đặc biệt là khi được truyền tới Việt Nam. Do đó, tôi xin phép được viết một loạt bài về Đạo giáo mang tính chất giới thiệu và đối chiếu, so sánh về tôn giáo này để các bạn đọc có thể có những nhận định chính xác hơn, qua đó cũng có thể hiểu hơn các phong tục và tín ngưỡng của người Việt hiện nay.
[size]
CHÚ THÍCH 1:
(1) Bách khoa thư văn hóa cổ điển Trung Hoa, Nguyễn Tôn Nhan (tr 390)
(2) Bách khoa thư văn hóa cổ điển Trung Hoa, Nguyễn Tôn Nhan (tr 393)
(3) Hậu Hán thư, phần Hoàng Phủ tung truyện chép: “Giác tự xưng là Đại Hiền lương sư, thờ đạo Hoàng Lão, nuôi dưỡng đệ tử, dạy phép quỳ bái, lấy phù chú nước thải trị liệu bệnh tật, người bệnh cũng có khi hơi khỏi, nhân dân tin tưởng theo. Thờ phụng cả Thái bình thanh lĩnh thư, tức Thái Bình kinh. Để thi hành ý Thái Bình nên gọi tên đạo là Thái Bình đạo”. (Dịch: Nguyễn Tôn Nhan)
(4) Bách khoa thư văn hóa cổ điển Trung Hoa, Nguyễn Tôn Nhan (tr 395)
(5) Quyển “Tôn phá Lỗ thảo nghịch truyện”, trích trong phần “Ngô thư”, sách “Tam Quốc chí” của Trần Thọ (Biên dịch Bùi Thông)
(6) Phần “Phong thiện thư” của sách Sử ký viết: “Từ đời Uy vương, Tuyên vương nước Tề… bọn Tống Vô Kỵ, Chính Bá Kiều, Sung Thượng, Tiểu Môn Cao cuối cùng đều là người nước Yên, theo Phương Tiên đạo, thu thuật hình giải tiêu hóa, dựa vào thờ quỷ thần” (Dịch: Nguyễn Tôn Nhan)
(7) Trang Tử viết trong “Thiên hạ thiên”: “Người theo phương thuật trong thiên hạ nhiều lắm vậy” (Dịch: Nguyễn Tôn Nhan)
( Đọc thêm về Hoài Nam Tử và sách Hoài Nam Hồng Liệt: https://nghiencuulichsu.com/2016/11/04/sach-hoai-nam-tu-va-cai-chet-cua-luu-an/
(9) Tư Mã Thiên (145-86 TCN) là quan Thái sử dưới thời Hán Vũ Đế (156 – 87 TCN), tức là người cùng thời với Đông Phương Sóc, cho nên ghi chép của ông có độ khả tín cao hơn so với các thuyết truyền miệng của Đạo giáo.
(10) Đọc thêm về Vu thuật: https://nghiencuulichsu.com/2017/01/03/ban-ve-vu-va-vu-thuat-trong-dan-gian-thoi-luong-han/
(11) Sách “Mạnh Tử” do Triệu Kỳ chú giải viết: “Vu Sư cầu xin cho người, có lợi cho cuộc sống người ta”. “Sơn hải kinh” cũng kể về các thần y cổ đại là các Vu y như Vu Bành, Vu Dương, Vu Lý… (Nguyễn Tôn Nhan dịch)
(12) Bách khoa thư văn hóa cổ điển Trung Hoa, Nguyễn Tôn Nhan (tr 264)
(13) Bách khoa thư văn hóa cổ điển Trung Hoa, Nguyễn Tôn Nhan (tr 278)
(14) Trích “Phong thủy cổ đại Trung Quốc, lý luận và thực tiễn”,Vu Hy Hiền & Vu Dũng (Phần 3, tr85)
(15) Chi tiết này được ghi lại trong “Trúc thư kỷ niên”, văn bản được ghi trên giáp cốt được chôn cùng Ngụy Tương Vương (chết năm 296 TCN), chôn ở huyện Cấp (Hà Nam). Văn bản được phát hiện vào năm 281 thời Tấn Vũ Đế.
(16) Kinh điển Đạo giáo “Văn kíp thất thiêm” có ghi chép về các phép thuật tế chay để giải trừ oan hồn biến thành ma ám. Đoạn ghi chép kể về đạo sĩ La Công Viễn giúp một người giàu tên là Lý Thừa Tự giải trừ oan hồn của người vợ và người con đã bị ông ta bỏ thuốc độc giết chết. La Công Viễn khuyên Lý Thừa Tự dựng đạo tràng Hoàng lục ba ngày ba đêm, nhờ thế mà oan hồn không về báo mộng nữa.
(17) Thuật ngoại đan là luyện các khoáng chất thành thuốc với niềm tin rằng thuốc này có thể giúp trường sinh bất tử hoặc trị các loại bệnh. Từ thuật ngoại đan chính là thuật giả kim của người Trung Hoa.
(18) Bách khoa thư văn hóa cổ điển Trung Hoa, Nguyễn Tôn Nhan (tr 632)
(19) Bách khoa thư văn hóa cổ điển Trung Hoa, Nguyễn Tôn Nhan (tr 442)
(20) Trích bản dịch “Xung hư chân kinh” trong phần 2 sách “Liệt tử – Dương tử” của Nguyễn Hiến Lê (tr 78)
(21) Trích từ chương “Tiêu dao du” trong Nam Hoa Kinh của Trang Tử, bản dịch Thu Giang Nguyễn Duy Cần: https://bookhunterclub.com/tieu-dao-du-trich-nam-hoa-kinh-trang-tu/
(22) Trích bản dịch “Xung hư chân kinh” trong phần 2 sách “Liệt tử – Dương tử” của Nguyễn Hiến Lê (tr 72)
[/size]
Thức khuya là chuyện rất bình thường, nhưng thường xuyên thức khuya sẽ gây ảnh hưởng xấu đến cơ thể. Khi đọc bài viết này, có lẽ sẽ giúp ...